Giọt sương mai trong tay Người
- Trầm Hương
- Oct 25, 2018
- 5 min read
Updated: Oct 29, 2018

Tôi! Giọt sương mai chẳng hiểu sao lại có mặt nơi đây? Chỉ biết lúc mở mắt, đã được đặt sẳn trên đoá hoa trắng trinh trong. Có nơi tựa, có hương thơm, có ngây ngô trong thân phận bé nhỏ. Quả là tuyệt! Khe khẻ mĩm cười, tạ ơn Thượng đế đã tác tạo.
“May quá, không bị rơi xuống đất tan biến.
Nhưng sự hiên hữu của mình nơi đây có ý nghĩa gì?”
“Cuộc sống ngắn ngủi. Tội tình chi nghĩ sâu xa. Được vui ngày nào, hãy cứ tận hưởng ngày đó.” Có tiếng cười nhạo của giọt sương trên chiếc lá bên cạnh.
“Hùm! Cũng có lý. Nhưng vẫn có điều gì đó không trọn vẹn.”
“Tôi từ đâu đến? Mục đích đời tôi là gì?”
Đám bạn hình như chán ngấy khi nghe những câu hỏi ngớ ngẩn của tôi. Họ bỉu môi, thở dài. Tôi cũng không muốn bị ra rìa khỏi cuộc chơi. Thế là búng mình sang nhành cây kế bên, nơi có tiếng nhạc rộn ràng, và những giọt sương đang họp mặt.
“Chắc là sẽ vui lắm đây.”
Khi đến nơi thì mệt nhừ, người bạn tôi mong gặp lại phải đi vì có tiệc đã chuẩn bị trước. Tôi không tham dự. Ngã mình ngủ một giấc. Mong khi tĩnh giấc sẽ có bạn ngày nào bên cạnh tâm tình. Thế nhưng, không như ý. Tiếng cửa mỡ làm tôi giật mình. Cô bạn say ngà, vừa thấy tôi mở mắt đã vội vàng bảo:
“Đứng dậy. Có tiệc bên nhóm cây trúc kia. Đến đó thôi.”
“Không đi đâu. Ồn ào quá.” Tôi lắc đầu.
“Hê! Hổng phải đến đây để đi chơi sao. Bên kia vui lắm. Nằm nhà làm gì.”
“Được thôi! Vậy thì cứ nằm nhà đi nhé.”
Để có thể đến đây, tôi đã dùng cả mấy giờ liền lái xe trong đêm tối sau giờ học. Tưởng là sẽ có những phút nào đó được ủi an bên các bạn học cũ. Vậy mà nó cũng bỏ tôi một mình. Trong căn phòng trống trãi, bừa bộn, quần áo, những lon bia và đồ ăn còn dư xót lại từ các hộp cơm ăn vội. Đột nhiên tôi chịu không nổi, thấy choáng ngộp.
“Nơi đây không thuộc về mình.”
Cuối cùng thì tôi quyết định bỏ lại đám bạn và ngay trong đêm quay về nhà.
“Đúng là đã thay đổi. Ngày nào quấn quít tưởng chừng đây là tất cả. Là tri kỷ. Vậy mà bây giờ cũng người đó, cũng những vui vẻ đó, nhưng không thấy hào hứng nữa.”
Có người từng bảo: “Mọi quan hệ nếu chỉ dựa vào sự thích thú, cười cười nói nói thôi thì sẽ tan vỡ không sớm thì muộn.”
“Thế thì mục đích trong các mối quan hệ là gi?”
Có chút gió thoảng qua làm tôi thấy chông chênh. Trượt chân ngã lăn tròn trên cánh hoa. Gió lại thổi nhẹ, chiều ngược lại. Lại lần nữa thoát nạn. Sau giây phút định thần ấy, tôi suy tư nhiều hơn về thân phận mỏng giòn và những tiếng gọi.
“Dù sao vẫn còn trẻ. Phải thử bước ra, phải trải nghiệm thì mới biết chứ.”
Đêm nay tôi quyết định đến với lời mời khác. Lần này cũng vậy, lái xe đến nơi đã nữa đêm. Trong phòng có Khanh, mà còn thêm vài người nữa.
“Chắc là bạn cùng trường”, tôi nghĩ thầm.
“Đến rồi, mình đi thôi.”
“Đi đâu? Đi chơi chứ. Thử các quán xung quanh. Về đêm náo nhiệt lắm.”
“Không! Mệt rồi.”
“Nếu bạn không đi, tụi này ở nhà với bạn.”
Sau mấy giờ nói chuyện, cũng xem như có chút “tình”. Họ không bỏ lại tôi một mình giữa nơi xa lạ. Thế nhưng, “nơi ấy, vẫn không thuộc về mình.” Lại tiếng nói ấy?
Tôi lái xe về giữa đêm khuya. Tuy nhiên có hứa là sẽ quay lại thăm khi chúng bạn mời.
Ánh nắng lên đỉnh đầu, tôi trốn vội nép mình trong khe hở giữa những cánh hoa chồng lên nhau. “Hên quá, lúc thụi lùi trước gió và tránh nắng vẫn chưa bị té nhào. Nhưng cứ thế này thì hỏng mất. Không lẽ đời sống tẻ nhạt vô vị thế sao? Hình như vẫn thiếu một điều gì đó." Mơ hồ tôi chưa nhận rỏ.
Lần nữa lại có tiếng mời gọi. Nhưng không ồn ào, không giống như những lần khác. Tôi biết vì đã từng gặp gỡ. Tuy nhiên dù là cảm nhận được sự chào đón, có sự thân thiện ấm áp, cảm giác an bình. Nhưng vẫn chưa đủ để lướt thắng những cuộc vui đang mời gọi bên kia.
“Để xem. Nếu có giờ. Có thể sẽ đến. Còn quá nhiều việc phải làm.”
Đời sống trôi cứ như người thiếu nữ, khi thì dịu dàng bước vào vũ khúc yêu. Khi nhanh bước theo tiếng nhạc. Lúc dừng lại xoay tròn, đôi tay dang rộng muốn ôm trọn giấc mơ. Những cảm xúc trong phút chốt lại tan biến vì điệu nhạc đến hồi kết thúc. Và sau đó, không lâu, lại trổi lên âm điệu khác. Lúc trầm ấm, lúc nhộn nhịp ồn ào. Có gì trong ta khi trải qua những giai điệu cuộc sống này?
Tay tôi bé, đâu thể nắm giữ tất cả. Phải chọn lựa thôi. Mà chọn lựa thì thế nào cũng có loại bỏ. Thật chẳng dể tí nào. Trong cơn mê, tôi giật mình hốt hoảng vì nhận ra mình đang rơi xuống. Không còn được chiểm chệ trên cánh hoa ngày nào nữa. Mồ hôi ướt đẩm.
"Chúa ơi! Con chết mất. Xin cứu con.” Lúc nguy hiểm sắp cạn kiệt, từ nơi thâm sâu nhất trong tôi , Người xuất hiện. Và cũng chỉ là Người, tôi muốn gọi tên hơn tất cả.
Thế là có đôi tay, như đã từ bao giờ chờ sẳn đưa ra đón lấy. Nâng niu cẩn thận đưa tôi về lại nơi ban đầu. Trở lại bên cánh hoa có hương thơm ngạt ngào. Nơi có lúc tôi cho là nhàm chán, muốn mau mai rời khỏi.
Có tiếng nói từ bên trong: “Không sao. Hãy cứ bước, cứ trãi nghiệm. Đôi khi phải té mới có thể học lấy bài học vào đời cho chính mình. Cả những lúc không như ý, cũng trở thành cứu cánh để ta tĩnh ngộ. Hãy cám ơn cả những ai đẩy ta xuống."
Cuối cùng rồi tôi cũng phần nào cảm biết được "mục đích cuộc đời vẫn là tìm về lại nhà Cha. Chỉ khi nào có thể phủ phục và ngày đêm chiêm ngắm và ở bên Cha thì mọi khát khao mới có thể thỏa mãn."
Những mối liên hệ, quà tặng, thậm chí cả những đau đơn vấp phải, tất cả vẫn phải là phương tiện mà Chúa ban để tôi hiểu và đáp trả tình yêu của Người hơn.
Cha ơi, trên ghềnh cuộc sống này, con đường phía trước thế nào? Con xin được nhẹ nhàng từng bước theo khúc nhạc do chính tay Cha dạo. Khi du dương êm ái, con cũng xin làm nàng thơ bên Cha. Đến đoạn tango rạo rực, bước thật nhanh, có lẽ tay Cha cũng sẽ rướm máu và đau khi thấy con vấp ngã. Dù thế nào, con vẫn tin, đó là cách để con lớn lên, có thể can đảm nhận lãnh phần việc mà Cha trao phó. Con ngu ngốc không hiểu nổi ý Cha. Nhưng xin hãy luôn đi cùng con. Nhiều lời mời gọi quá, con sẽ có lúc xao xuyến, sai lạc. Xin cho dù thế nào thì cũng phải cố giữ được lòng bình tâm đối với mọi sự. Con tin, Cha sẽ dạy con. Và khi đến lúc, Cha sẽ cho con thấy rõ lối đưa mình đến mục đích cách hữu hiệu hơn.
Thân phận bé mòn này có là gì. Nhưng chỉ cần là trong tay Cha, con biết đời mình sẽ không vô dụng. Xin cho con mãi được là giọt sương mai trong tay Người.
Con gái của Cha,
Trầm Hương, Oct 2018
Suy niệm "Nguyên lý và nền tảng"
Comments