Prayer Companion Reflection
- Trầm Hương
- Jul 18, 2022
- 5 min read
Updated: Jul 21, 2022

Good afternoon father, CLC brothers and sisters! The 19th Annotation truly was a grace filled
journey, and my heart is full of gratitude.
At the very first meeting, I shared with the retreatants that I was still lacking in directing
experience, but what I could give to them was my genuine love. I truly believed that God wanted
me to share my spiritual and life experiences to help others on their faith journeys.
Though I knew that God alone was the true Director, I still prepared the best I could prior to each
directing session. I had to admit that at times I did not know what to say or how to react to a
directee’s sharing. In those moments I whispered to God for help. Sometimes I had a feeling of
being judged or not accepted by the directee which made me want to give up. However, through
the monthly meeting with my spiritual director and the monthly group supervision I realized the
movements of the evil spirit. I asked God to help me become humbler and trusting. Thanks be to
Him; we completed the journey!
It is not easy to share our own secrets, or weaknesses, but to help the retreatants I opened my
heart and shared from my own experiences. Gradually a mutual trust developed, and the
retreatants also opened up and shared from their hearts. Thus, the meetings became livelier.
There were times where we cried, laughed, and sat in silence together just to love and be there
for each other. This experience taught me to be more empathetic and patient.
I feel happy whenever the retreatants are happy, especially when they realize that God is entering
into their lives and changing them. God does not always answer our prayers the way we want
Him to. When listening to the retreatants sharing about their sadness when they feel that their
prayer sessions were somehow incomplete and not as desired, I learn to listen to the retreatant’s
heart desires, desires that are deeply buried underneath the sharing. I also have this kind of
feeling when I pray. Thank God for this journey especially when I accepted to be the presenter
for the session on “Contemplation to Attain Love.” I received so much help from the other
presenters, and I understand and realize that even in the midst of my struggle and feeling of
incompleteness, God still loves me, and maybe because of that, I will yearn more to encounter
Him. Thus, I deeply desire to surrender my life fully and completely in God’s hand. I am
convinced that each moment of life, that anything that takes place, and that any happiness or
sadness is a gift from God and is steeped in His love. I realize that God is very patient, waiting
for me exactly there where I am at in that particular moment of my life.
Moreover, I sense that God had been preparing me. Many times, I did not know what to say after
listening to a retreatant’s sharing. It happened that at those exact moments, a quote, or a phrase
which I had previously read in spiritual books spontaneously came out of my mouth. Surely God
had put those words in my mouth. Since I did not have a good memory, how could I remember
in the split of a second such a phrase that was applicable to the retreatant? With this discovery I
understand that God does not choose a talented person, but when He chooses a person, He will
help that person to complete the assigned task.
The 19 th Annotation journey is supposed to help the retreatants, but I in fact have received far
more that what I have given. I feel God's love and His work in me more deeply. Thanks be to
God and thank you everyone.
----------------------------------------------------
Con chào Cha và tất cả anh chị em. Đây là một hành trình đầy ân sủng. Con chỉ biết tạ ơn Chúa.
Ngay buổi gặp gỡ đầu tiên, con đã chia sẽ với các chị em là con chưa có kinh nghiệm. Điều con
có thể trao ra là tình yêu. Một cách nào đó con tin rằng Thiên Chúa muốn con đem những kinh
nghiệm sống thiêng liêng của mình để phục vụ
Biết rằng TC mới là Linh hướng, con vẫn chuẩn bị những gì bản thân có thể và được mời gọi
trước khi ngồi với thao viên, nhưng thú thật có nhiều lúc bối rối không biết mình nên nói gì,
phản ứng thế nào trước tâm tình của các thao viên (lúc này chỉ thầm thì hỏi Chúa thôi), cũng có
lúc cảm tưởng thao viên như đang dò xét, không chấp nhận mình, khiến con muốn thối lui. Tuy
nhiên, bên cạnh đó, hàng tháng con vẫn gặp linh hướng của mình. với sự giúp đỡ của linh hướng,
và các buổi supervison, con nhận ra tác động của thần dữ. Con xin Chúa giúp mình khiêm
nhượng, tín thác hơn. Tạ ơn Chúa, cuối cùng chúng con đi được trọn con đường.
Thật không dể dàng để chia sẽ những điều thầm kín, có khi là những yếu điểm của mình, vì vậy
để giúp các chị em, có lúc con cũng mở lòng chia sẽ cảm nghiệm của riêng mình. Dần dần có sự
tin tưởng lẫn nhau, thao viên cũng mở lòng chia sẽ và những buổi gặp gỡ trở nên sống động hơn.
Có những lúc chúng con khóc, cười, và cũng có lúc ngồi im trong thinh lặng chỉ để thương và
cảm thông với nhau. Kinh nghiệm này, dạy con cảm thông hơn, biết nhẫn nại hơn.
Con vui khi thấy chị em vui, vì nhận ra Chúa đang từng bước đi vào và thay đổi đời mình.
Không phải lúc nào lời cầu nguyện của mình Chúa cũng đáp lại như cách mà mình xin. Như khi
nghe tâm tình của chị em buồn vì cảm thấy mình cầu nguyện không trọn vẹn, không được như
mong ước riêng. Những lúc này thì con học lắng nghe được những thao thức từ trong trái tim, ẩn
sau những chia sẽ. Con cũng có tâm tình này khi cầu nguyện. Tạ ơn Chúa cho hành trình này khi con nhận chia sẽ đề tại: Chiêm niệm để được lớn lên trong tình yêu TC. Được sự giúp đỡ của các chị em, con hiểu được và tin ra rằng, dù là trong những khắc khoải, cảm thấy chưa trọn vẹn,
Chúa vẫn thương và biết đâu nhờ vậy, mình sẽ càng mong mỏi được tiếp cận với Chúa nhiều
hơn. Qua đó, con càng khao khát trao đời mình trong tay Chúa, bởi lẽ trong mọi lúc, tất cả những gì xảy đến trong đời, vui hay buồn đều là quà tặng, đều đông đây tình thương của Chúa. Ở điểm này, con nhận ra Chúa rất là nhẫn nại, chờ đợi mình ở ngay điểm mình là.
Kế đến, con cảm được Chúa chuẩn bị cho mình. Rất nhiều lần con không biết mình sẽ nói gì sau
khi lắng nghe tâm tình của thao viên. Lúc đó, một vài câu mà con từng đọc qua trong các sách
thiêng liêng, tự nhiên phát ra từ miệng của mình. Chắc chắn là TC đã đặt lời trong miệng con.
Bản thân con không nhớ dai, làm sao mà có thể nhớ và trong tích tắc càng không sao có thể biết
được câu đó cần cho các thao viên trong lúc ấy. Đến đây thì con hiểu: Chúa không chọn người
tài giỏi, nhưng khi chọn Chúa sẽ giúp người đó chu toàn được phần việc nhận lãnh.
Hành trình này nói là giúp các chị em, chứ thật ra con được nhận nhiểu hơn những gì con trao ra. Con cảm được tình thương và sự chuẩn bị Chúa dành cho mình sâu hơn.
Tạ ơn Chúa và cám ơn tất cả mọi người.
ThuyHuong- Jul 18, 2022
Comments