top of page

Theo chân người "Đầy tớ"

  • Writer: Trầm Hương
    Trầm Hương
  • Jan 31, 2019
  • 4 min read

Updated: Feb 11, 2019



Một lần cầu nguyện, hình ảnh Hài nhi Giesu bé nhỏ được quấn quanh mình bởi chiếc khăn choàng của Mẹ Maria khiến tôi suy tư rất nhiều đến sự khác nhau giữa các vì vua, những người

lãnh đạo đứng đầu trong xã hội. Khi ấy, "bồng Người trên tay", tôi nghĩ đến lần đầu tiên ôm đứa con đầu lòng trong mình. Tôi sợ vụng về sẽ làm con trẻ bị đau hay trượt tay làm con ngã. Đứa trẻ thật nhỏ, da thịt còn xanh xao, cả tiếng khóc cũng yếu ớt. Cuộc sống của con trẻ nằm trong tay của người mẹ là tôi khi ấy. Tôi thầm xin Chúa ban cho ơn mạnh mẽ, khả năng để có thể bảo vệ và nuôi dạy con mình khôn lớn nên người.


Thật khó mà có thể tưởng tượng nổi sao Thiên Chúa quyền năng lại có thể buông bỏ và hạ mình như vậy. Vì Yêu, Người đến trần gian trong tư cách là "Vua các vì Vua" hay "Người đầy tớ" để cứu nhân loại đây? Cách thức Người chuẩn bị để chăm sóc và dẫn dắt nhân loại khác hẳn với nhận thức trong mỗi người chúng ta. Chúa ơi, con không hiểu nổi.

***

Khía cạnh nào đó, ai trong chúng ta đều mang trong mình vai trò của một người “lãnh đạo”. Là anh chi thì phải có oai phong của bậc đàn anh. Là cha mẹ lại càng phải có sức để bảo bộc các con. Đến với giáo xứ cũng mong góp tay làm chút chuyện phục vụ. Lẽ dĩ nhiên trong xã hội, nếu bạn là người có khả năng, thì sẽ làm được nhiều việc và đâu đâu cũng cần đến. Bạn sẽ được nhiều người thương mến, kính trọng. Bạn cũng sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, tiếng nói của bạn có ảnh hưởng lớn và có cơ hội kiếm nhiều tiền. Chắc chắn không ít người trong chúng ta cho rằng nếu được vậy càng tốt, có thể chu toàn bổn phận một cách chu đáo và hoàn mỹ hơn.


Ấy thế mà không phải vậy đâu nhé. Hãy thận trọng! Khả năng là cần thiết vì nếu không có khó mà làm được việc. Nhưng đừng quên con người có giới hạn. Sẽ có lúc đối diện với sức khoẻ yếu kém; việc làm bị lung lay; cơ nghiệp đồ sộ gầy dựng bao năm trời đột nhiên sau một đêm mất trắng. Cậy dựa vào vào khả năng của chính mình khác nào kẻ ghiền ma tuý mơ màng sống trong thế giới của ảo ảnh. Đương nhiên sẽ có lúc trong cơn say, lòng ta lâng lâng vui thú điên đảo với những lời chúc tụng ngợi khen, tự cho mình là cái đinh của vũ trụ. Nhưng xin đừng quên kinh nghiệm đau thương nhiều người đã đi qua. Bởi lẽ sau cơn say, đầu sẽ đau và khó chịu vô cùng. Sẽ phải đối diện với nổi khốn khổ của một tên nô lệ bị hành hạ đến độ người không ra người. Cơn cám dỗ này tinh vi vô cùng. Loạng choạng bước đi giữa khoảng không vô thức, ma quỹ sẽ dần dần kéo ghì ta ngày một lún sâu hơn vào đầm lầy của cay nghiệt, oán than khi khả năng chẳng còn. Bản thân không hạnh phúc. Người bên cạnh cũng bị vạ lây.


Chúa biết, cơn cám dỗ ghê rợn nhất là đầu mối huỹ hoại nhân loại chính là phải chiến đấu với cái “TÔI” ngạo mạn của mỗi người trong chúng con. Vì thế ngày từ phút đầu đến với nhân loại, Chúa Giêsu đã chọn “buông” tất cả, hoàn toàn không có gì. Phải chăng đây là điểm then chốt tiên khởi để Người có thể chu toàn sứ mạng được trao phó.


Viết đến đây, Cha ơi, con lại nhớ đến Cha trong hình hài của một trẻ thơ bé nhỏ. Nếu lúc đó, “con hay một trong những người mục đồng đột nhiên buông tay khi đang ôm Cha, chắc là Cha sẽ khóc thét lên vì đau điếng. Cũng may là không bị rơi xuống đầu đập vào tảng đá, nếu không thì Cha chết mất. Hú hồn!” Lúc đó, sao Cha gan thế, dám tin chúng con; Cha không sợ ư?


Cả khi trong hoang địa, sau bốn mươi đêm ngày ăn chay cầu nguyện, cơn cám dỗ đầu tiên Cha đối diện cũng là cơn cám dỗ này “hãy biến đá thành bánh”. Đói gần chết, đầu óc lùng bùng không tập trung, chân đi nghiêng ngã, giây phút ấy chỉ mong mình có tài vạn biến để thay đổi vận mạng. Trong thân phận con người, Cha cũng khổ sở thế thôi. Cuộc chiến đấu nội tâm và cái thân xác nặng chịt thiệt cam go. Sao có thể vượt qua đây? Sau nhiều ngày được thần khí dẫn dắt, ăn chay cầu nguyện, Chúa Giêsu đã từng chử thật rỏ ràng bảo với tên quỷ cám dỗ:

Người ta không phải chỉ sống bằng cơm bánh, mà còn bằng Lời Chúa nữa” (Luca 4:4).

Đừng kiêu ngạo cậy dựa vào sức mình. Trong ơn Chúa luôn học hỏi không ngừng. Can đảm sử dụng đồng bạc được nhận lãnh để chu toàn phần việc được giao. Luôn ý thức những gì ta làm là từ Chúa và là công cụ để Chúa có thể chạm đến và biến đổi con người.

Awareness that God form people not formation program.

Một người đầy tớ chẳng có gì ngoài trung tín, vâng phục và khiêm nhường.”.


Cha ơi, xin ban ơn giúp con luôn giữ và đừng quên sống tâm tình này trong mọi hoàn cảnh, bất kể đứng ở vị trí nào. Đây cũng là một điểm son trong nhiều điềm mà tôi ghi nhận cuối tuần qua sau phần đề tài chia sẽ: “Vai trò của người lãnh đạo phục vụ” do các anh chi em trong cộng đoàn Đồng Hành hướng dẫn.


Hèn mọn, Jan 2019

コメント


bottom of page