Trỗi dậy mà đi
- Trầm Hương
- Sep 22, 2022
- 4 min read

Nghĩ đến đoạn đường dài 7 miles trên núi, tôi ngán ngẩm. Những giới hạn của bản thân khiến tôi bâng khuân, chùng chân. Thế nhưng cách nào đó khát khao có thể nhận ra và nghe rỏ hơn tiếng nói huyền nhiệm bên trong mình, mỗi ngày lại thôi thúc mãnh liệt hơn.
Hãy trỗi dậy, đi xuống nhà thợ gốm, nơi đó con sẽ nghe được Lời Cha (Ger 18:2).
Lời mời gọi vừa tha thiết như tiếng lòng thao thức chờ mong của Người yêu, vừa như một lệnh truyền. Tôi là ai? Tôi đến cuộc đời này với mục đích gì? Nếu cứ mãi ưởm ừ, ương lười chìu theo bản thân thì tôi có khác gì những thụ tạo khác? Tôi không giống chúng. Tôi biết mình thật đặc biệt và được trân quý vô cùng trong ánh mắt và tình yêu của Đấng tạo hóa.
Phải lên đường. Phải đi tìm. Phải chọn lựa! Tạ ơn Chúa, con không đi một mình. Nếu không có anh chị em nâng đỡ, chẳng biết khi nào con mới đặt được bước chân đầu tiên xuống đường.
Biết tôi là lính mới, nên anh chị em đã thương chuẩn bị chọn con đường dể dàng và ngắn nhất để đi. Nhìn thấy anh em, vừa đi vừa nhìn chừng và có lúc dừng chân chờ đợi. Nếu là mấy năm trước, thì chắc là tôi sẽ khó chịu với chính mình vì đã khiến cho hành trình của người khác bị chậm lại. Nhưng lần này, tôi đón nhận sự nâng đỡ đó với tất cả lòng biết ơn, đan xen với niềm vui thưởng thức hương vị được thương.
Đi một đoạn, cả nhóm quyết định chọn đi con đường có dốc cao vì vẫn còn sức. Nhớ một vài lần trước đó, cũng từng đi bộ (nhưng đường đi khá thoải mái hơn so với lần này), tôi đã từ chối bám lấy tay anh em để đi được an toàn hơn. Tôi không muốn là gánh nặng cho người khác. Thế nhưng lần này, tôi cảm được Chúa có điều muốn dạy mình. Tôi chỉ biết phó dâng, xin được ơn bén nhạy để có thể lắng nghe điều Người muốn nói với mình. Có những điều bản thân không sao vượt qua nổi. Chúa biết và vì yêu mà sẳn lòng gánh lấy thay tôi. Vì thế tôi bằng lòng để người chị em vác thêm bình nước của mình trên đôi vai gầy gò. Tôi hiểu cứ vác dùm cho mỗi người một tí, thì bước chân của người chị em tôi sẽ càng vất vả. Tôi nghĩ đến hình ảnh cả người Chúa ngã quỵ trên đường vì gánh nặng và những khó khăn gặp phải. Lòng xót và biết ơn món quà "Kính sợ Thiên Chúa" ngày lãnh nhận bí tích Thêm sức được nhận lãnh. Vì thương mà sợ người yêu mình phải nhọc lòng và đau buồn bởi những yếu đuối lầm lỗi của mình. Và cũng qua đó, vì thương người đã hết mực thương mình, để rồi hãy luôn tự nhắc nhở bản thân phải sống cho thật tốt, để đáp lại ân tình đó. Nhìn lại, tôi chỉ biết tạ ơn. Nếu không có tình yêu Chúa bao bọc, giờ này chẳng biết lưu lạc ở nơi khốn khó nào. Tôi thấy mình như chiếc bình sứ đã được Cha Chí Ái, người thợ gốm, tỉ mỉ điêu khắc, phối màu thật hài hòa, các vết nứt xấu xí giờ lại trở nên đẹp và giá trị hẳn. Tạ ơn vì được ở trong bàn tay của Người.
Con dốc cao thiệt, vừa đi vừa thở, tôi còn nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Nếu không có anh chị em đi cùng thì tôi đã quay đầu lại, không thể đi tiếp tục. Cảm tạ Chúa đã gởi những người bạn tốt lành đến để đồng hành và nâng đỡ con trong những ngày tháng qua và cả trong hiện tại. Kinh nghiệm này giúp tôi thấm thía hơn khi lắng nghe tâm tình của người chị em:" Đã từng nếm trải qua, bây giờ sẽ không nói với Chúa là "Chúa hãy cõng con trên vai" nữa, nhưng chỉ xin "Chúa hãy cho con được đi bên cạnh Chúa". Tôi cảm được tâm tình của một người trưởng thành và nếm trải hương vị được yêu và biết yêu.
Lần đầu tiên đi bộ được 9 miles. Kết quả tôi chẳng dám nghĩ đến. Cứ bước, lết được đến đâu thì hay đến đó. Tôi nghĩ đến hành trình thiêng liêng của mình. Nếu Chúa muốn, thì có việc gì mà không được chứ. Quả không sai!
Tạ ơn trong mọi sự. Lạy Chúa, hôm nay con chỉ xin cho mình được ơn can đảm để xuống đường; Xin được bước bên cạnh Cha mỗi ngày. Nhìn lại con xin Người ban ơn để con có thể vượt qua cơn cám dỗ mong biết được mình đã tiến bộ đến đâu. Con khát khao được ơn bén nhậy, để có thể dừng lại nếm và thưởng thức hương vị của yêu thương, để rồi với lòng biết ơn cũng mong được tự nguyện đáp trả lại lời mời gọi yêu thương của Người trong mỗi sứ vụ được giao phó.
Hèn mọn
Sept 18, 2022
PS: Cám ơn các anh chị em đã nâng đỡ, khuyến khích và đồng hành với Hương. I love you!
Comments