Tuyệt phẩm
- Trầm Hương
- May 9, 2019
- 5 min read
Updated: May 14, 2019

Khi bình luận tác phẩm “Người mẹ” ta cần ngược dòng thời gian, cảm nhận từng nhịp thở lúc dồn dập, lúc yếu ớt tưởng chừng cạn kiệt và nối kết được lời thầm thì từ trái tim của Mẹ và con. Chỉ khi ấy ta mới hiểu tại sao Mẹ là món quà và là một gia tài vô cùng quý già mà Thiên Chúa đã ban tặng cho nhân loại. Mời bạn cùng tôi lặt lại những trang nhật ký của mẹ để có thể hiểu, và biết mình may mắn và hạnh phúc đến thế nào. Vì bên cạnh luôn có mẹ, người luôn yêu thương, tha thứ và luôn sẳn lòng chờ đợi ta.
***
Biết mình có thai, lòng tôi vừa mừng vừa lo. Giây phút ấy, tôi như đã là một người khác. Trân quý bản thân và trầm tĩnh nhẫn nại hơn. Có lẽ vì trong tôi, có giọt máu đang dần thành hình. Con biết không điều đầu tiên sau khi rời trạm xá, Mẹ đến Nhà Tạm, nơi đặt Mình Thánh Chúa. Mẹ xin Chúa đồng hành và bảo bộc con. Cũng như xin ban ơn soi sáng để mẹ có thể làm tròn thiên chức làm mẹ của minh.
Con mẹ thật ngoan, không làm mẹ mệt hay khó chịu khi thai nghén. Mẹ cảm biết được con đang từng chút một lớn dần trong bụng mẹ. Nghĩ đến hài nhi bé bỏng, yếu ớt của mẹ sau này khi ra đời, càng khiến mẹ cố gắng nhiều hơn. Người ta bảo: “Đứa trẻ trong dạ mẹ, sẽ nghe được tiếng mẹ hát, cảm được các mẫu truyện mẹ đọc mà cảm thông với tâm tình của mẹ mình.”
Thế là mẹ bắt đầu hát ru con:“À ả à ơi. Con ơi con ngủ cho ngoan. Mai sau con lớn, con thành trò ngoan….Công cha như núi thái sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Núi cao biển rộng mênh mông. Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi..”
Giọng mẹ hát không hay, chắc là con cười thầm phải không? Mẹ lại đọc sách và đem luôn cả bài ở trường cùng học với con. Con biết không? Có chút kiến thức tầm nhìn của con sẽ rộng hơn. Nhờ đó, con sẽ biết trân quý những gì mình đã và đang có. Để rồi sống trong tâm tình biết ơn, sẳn lòng trao ra giúp ích cho xã hội và trở thành một người hữu dụng trong ân sủng Chúa
Cám ơn con đến với mẹ……
Ngày đầu đến lớp, tạ ơn Chúa. Con mẹ ngoan quá, không khóc nhè, níu áo đòi về.
Một ngày con reo lên mừng rỡ vì đã có thể tự mình điều khiến chiếc xe đạp hai bánh. Thành công đầu tiên trong đời con có được bằng quyết tâm, bằng sự can đảm đứng lên sau những lần té ngã đau điếng. Hãy giữ lấy kinh nghiệm này mà bước đi trong đời con nhé.
Con mẹ hôm nay lãnh nhận bí tích Thánh Thể. Ngồi bên cạnh người bạn bị bịnh, con ân cần sẳn sàng đưa tay giúp đỡ. Mẹ thầm xin ơn Chúa giúp con thêm can đảm yêu và thực thi công bình.
Những ngày thơ ấu trôi mau quá. Con mẹ đã lớn và có thể tự lái xe đến trường. Không hiểu sao mẹ lại thấy có chút man mác buồn. Những giây phút mẹ mẹ con con hớn hở kể nhau nghe câu chuyện nơi trường học ít dần. Con giờ đã cao lớn, còn cao hơn cả mẹ nữa cơ. Con chẳng cần mẹ nắm tay như ngày nào. Bên ngoài bầu trời trong xanh đầy quyến rũ, con chỉ mong có được đôi cánh để bay đi tìm thế giới của riêng mình.
Đường đời chông chênh. Nhưng nhờ có những chao đảo lênh đênh ấy, mà ta biết dừng lại nghĩ ngơi, nhìn lại đời mình và hiểu được mình đang ở đâu, cần làm gì. Hãy luôn nhớ thành công là một hành trình, không phải là điểm để đến. Vì thế luôn đòi hỏi mỗi người phải không ngừng cố gắng học hỏi và kiên nhẫn. Chỉ cần là con sẳn sàng đối diện với thử thách và tiếp tục hành trình thì con sẽ gặp được những hoa thơm ở cuối đường.
Hãy cẩn trọng chọn lựa bạn con nhé. Kinh nghiệm đi qua, không cần nhiều. Chỉ cần một hay hai đã đủ. Miễn là các con có cùng chí hướng và dám sữa sai cho nhau để có thể ngày một trở nên hoàn thiện hơn. Ngày hôm qua mãi mãi sẽ không thể quay lại. Đừng lãng phí thời gian của mình vào những cuộc vui vô bổ.
Con yêu, cho dù đi đến đâu, mẹ luôn chúc lành cho con. Hãy nhớ, ở nhà vẫn luôn có người chờ con và luôn yêu thương con. Chúc các con của mẹ tìm được chân trời của mình và sống thật hạnh phúc.
***
Mẹ yêu dấu,
Những ngày không có mẹ ở trại tị nạn, con thấy mình như già hẳn, dù vẫn còn là con bé. Mẹ bảo “con thay mẹ chăm sóc bố và em. Thời thế không cho phép, mẹ không đi cùng được”. Mấy lúc rày nhiều chuyện xảy ra quá, bố cũng vì vậy mà hay gắt gỏng. Vâng lời mẹ, con luôn bám vào Chúa và xin Người gìn giữ gia đình mình qua được cơn nguy khốn. Bố tốt lắm. Những lời mời trăng hoa hay la cà say sưa nơi quán rượu với các cô gái lã lơi không lay chuyến lòng chung thuỷ của bố với mẹ. Bố vẫn bảo “mẹ con là nhất”. Mấy tuần trước con thấp thỏm trong lòng cầu mong sao cho bố bằng lòng đi tĩnh tâm. Con nhớ mẹ luôn bảo: “ Càng khó khăn càng phải bám vào Chúa.” May sao bố nhận lời và đi được mấy hôm rồi. Con ước gì khi trở về lòng bố sẽ thoải mái.
Hôm nay lần lại những trang nhật ký của mẹ, con thương mẹ quá đổi. Con cũng muốn nói với mẹ: Con hiểu và cảm nhận được những gì mẹ đã và đang làm. Cám ơn mẹ luôn yêu thương chở che và ủng hộ con. Thế giới này cao rộng bao nhiêu? Quyến rũ thế nào cũng không bằng những khoảnh khắc được ở bên mẹ. Ôm mẹ và hôn mẹ thật sâu.
Ngừoi ta bảo “mỗi người trong chúng ta nhất định phải là một nghệ nhân”. Con thấy nên như vậy. Thiên Chúa người nghệ nhân của tình yêu đã tác tạo nên con người và ban cho con “người mẹ”. Người mẹ của con cũng được dạy để cùng góp tay với Thiên Chúa trong công trình sáng tạo. Chính vì vậy mà con mới có thể là con của ngày hôm nay.
Tạ ơn Chúa và cảm ơn Mẹ.
Hôm nay con đã làm mẹ, ước gì trong ân nghĩa và ơn Chúa con cũng sẽ tiếp tục công trình này.
Mẹ! Tuyệt phẩm đẹp nhất của Thượng đế.
Mẹ! Đồng thời cũng là một nghệ nhân vừa lòng nhất mà Vua vũ trụ gởi đến nhân loại.
Hèn Mọn, May 9/ 2019
Comments