Tâm tình ngày đầu năm
- Trầm Hương
- Jan 4, 2023
- 7 min read

Những ngày này tôi muốn dành giờ nhìn thật sâu những hoa quả thiêng liêng đã nhận được qua các hành trình thao luyện linh thao, đan xem cùng những mối tương quan trong ngày sống. Xin được ý thức rỏ rệt hơn những biến chuyển trong đời sống nội tâm, ngõ hầu có thể bén nhậy nghe và nhận ra khát khao của Chúa dành cho mình. Cali bị hạn hán, nhìn cây cối khô cằn tôi mong mưa. Nhìn ra sân, giờ đây mưa xuống thấm ướt mặt đất, cây và hoa đâm chồi xanh tươi tràn nhựa sống. Đột nhiên tôi nghe lòng mình an bình cách diệu kỳ. Chẳng mong gì, chỉ khát khao được lặng yên và nếm hưởng lâu nhất có thể cảm giác được ngụp lặn trong suối nguồn ân thiêng. Một năm trôi qua, bao niềm vui, bao thăng trầm, tim tôi mềm và ấm hơn bởi:
*Lòng biết ơn.
*Khát khao yêu và trao tặng.
*Mong mỏi sự nâng đỡ lẫn nhau từ anh chị em.
Lòng biết ơn
Chẳng bút mực nào có thể diển tả hết lòng biết ơn của tôi, bởi lẽ mỗi phút giây trong đời đều là hồng phúc. Tháng 11 vừa qua trong suốt những ngày trên núi tĩnh tâm, tôi cầu nguyện với khoảng đời thiếu niên của Chúa Giêsu. Đoạn đời mà Kinh thánh không nhắc đến. Anh Cả Giêsu đã sống thế nào, làm gì trong thời gian ấy? Há chẳng phải 18 tuổi là đã đủ trưởng thành rồi sao? Điều gì đã khiến Ngài phải chờ đến 30 tuổi mới thật sự chính thức thi hành sứ vụ Chúa Cha giao phó? Thời gian này cũng đánh dấu đúng 30 năm, tôi được biết đến linh đạo của thánh I-Nhã qua những ngày tĩnh tâm linh thao.
Nhắc đến linh thao, tôi tạ ơn Chúa đã cho tôi có cơ hội được sống qua những ngày ở trại tị nạn. Đặc biệt giữ Cha già NTT của đoàn TNTT Palawan trong lời nguyện hàng ngày như một cách thức đáp trả ân tình của Cha. Ngày từ giã trại, tôi khăn gói đi một mình, không một ai tiễn đưa. Có buồn chút, nhưng nghiệm lại tôi thấy mọi sự trên đời chẳng có gì là tuyệt đối. Dù là người thân, sức khỏe, địa vị, tiền tài, chẳng thể nắm mãi trong tay. Điều mà tôi cần chính là được ở cùng Cha Chí Ái. Chỉ một câu của Ngài thôi "Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ"(Mt 14:27), là đã đủ cho tôi. Được ở cùng Ngài, có Ngài trong đời, tôi chẳng ao ước gì hơn. Hành trang tôi mang theo từ trại tị nạn, đến giờ này mọi cái đã không còn, rất cũ kỹ và bị vất đi từ rất lâu. Chỉ duy hai điều, đó là lời mời gọi "Làm phút hồi tâm mỗi ngày" mà trong một lần ngồi lại cầu nguyện dưới ánh đèn dầu leo loét Cha đã dặn dò chúng tôi, những huynh trưởng của đoàn thiếu nhi. Kế đó là phép lạ được tham dự tĩnh tâm linh thao trước khi lên thuyền rời trại tị nạn. Hai món quà này rất quý giá và tôi vẫn hằng gìn giữ.
Phút hồi tâm trong ngày giúp tôi biết rằng mình không đơn độc, Chúa vẫn ở bên tôi. Người luôn yêu tôi, vẫn hằng mài dũa, công trình tạo dựng của Ngài trên tôi vẫn chưa hoàn tất. Ngài vẫn đang tiếp tục không ngưng nghĩ uốn nắn, dạy dỗ tôi qua những biến cố trong đời sống. Tĩnh tâm linh thao hàng năm giúp tôi có dịp được tạm thời gạt qua một bên, buông xuống những bận bịu, toan tính, lo lắng trong đời thường, có giờ nhìn lại đời mình trong suốt một năm qua, được nếm hưởng hương vị tình yêu mà Thiên Chúa ban tặng.
Tôi luôn tự hỏi mình: “Tôi là ai mà được yêu đến thế?” Tôi mỏng dòn, vụn vỡ, nhiều lỗi phạm, sao Chúa vẫn cứ chờ tôi, vẫn nhẫn nại ở bên tôi, thậm chí còn cho tôi cơ hội được cùng lao cộng tác với Ngài. Tôi là ai mà Ngài lại bận tâm đến là nhường ấy. Tôi nghe có tiếng thì thầm thật êm ái và đầy quyến rủ: "Vì Ta yêu con." Cảm giác được yêu, được là chính mình bên cạnh người hết mực yêu mình, thật tuyệt vời, thôi thúc tôi tiến sâu hơn vào mối tương quan với Ngài.
Khát khao yêu và trao tặng
Tình yêu phải được bày tỏ bằng hành động hơn lời nói. Tình yêu cốt ở sự trao đối từ hai phía. Nếu tôi yêu và chỉ mong nhận lãnh, lấy cho thật nhiều ngõ hầu thoả mãn những khát khao của riêng mình, thì tình yêu của tôi quá là què quặt và ích kỷ. Như bản tango, đôi bạn người bước tới, ắt người kia phải bước lui, cùng song hành theo nhịp sống. Ngược lại sẽ dẫm đạp vào nhau và rời tay.
Mùa đông năm nay, theo anh chị em đi bộ trên núi, có ngày nắng đổ, đôi chân lết từng bước; khi gió và cát quất vào người rát buốt; tôi nghĩ đến hành trình tìm gặp Hài nhi Giesu của Ba vua. Vất vả chẳng kém gì. Hình ảnh từng bước, từng bước tiến về phía trước của Ba vua thôi thúc tôi xuống đường tự đi tìm, trải nghiệm kinh nghiệm gặp gỡ yêu và được yêu trong tôi. Đôi lúc nhìn theo bóng anh em đi phía trước, ai cũng thấm ướt mồ hôi, tôi lại bâng khuân: "Chúa ở khắp mọi nơi, tội gì phải băng đồi, vượt dặm đến nơi xa xôi tìm gặp? Tình yêu Chúa là agape, vô điều kiện mà, đâu cần ai đáp trả." Tôi chậm chạp, chân vẫn còn yếu lắm, trên đường đi anh em có lúc phải dừng lại chờ. Dành giờ dạy nhau cách tập thể dục để luyện đôi chân, nhắc nhở nhau điều này điều nọ, khi ngồi xuống chia nhau miếng bánh, ngụm nước. Cơ hồ tôi hiểu được, hạnh phúc không hẳn phải là đạt được gì ở phía bên kia, mà chính là có thể cảm nếm, biết trân quý, đón nhận trao nhau những tặng phẩm của yêu thương, nâng đỡ trong suốt quá trình đi cùng nhau. Chỉ khi nào tôi can đảm buông bỏ những tiện nghi, cơn lười biếng, cùng Ngài bước trên hành trình sống thì mới có thể tiến sâu hơn vào mối tương quan với Ngài. Phải chăng chính vì thế, Chúa luôn dành một khoảng đường nào đó để mời con người bước vào. Đường lên dốc, phải nói là mệt. Qua anh chị em, tôi nhìn thấy hình ảnh Chúa vác thập giá lê từng bước lên đồi. Tôi thẹn thùng sao mình quá hững hờ cứ chất những gánh nặng của mình lên vai Người. Tôi mong được bắt chước như bà Monica lau mặt cho Chúa; mong được cùng vác đỡ gánh nặng với Người. Ước gì mỗi ngày có thêm nhiều người hiểu được Thiên Chúa yêu chúng ta đến là nhường nào. Khi biết mình được yêu, thì trái tim và lòng cũng mềm mại hơn, sẽ vì yêu mà không cho phép mình lỗi phạm, không muốn người yêu mình rơi lệ. Thật ra lời mời gọi cho và nhận trong tình yêu, là món quà thật quý giá, giúp chúng ta được ơn biến đổi, ngày một trở nên tốt hơn. Tôi biết ơn món quà tình yêu mà Thiên Chúa ban tặng cho mình. Và vì thế, như tâm tình của Cha Thomas Merton, tôi cũng muốn thân thưa cùng Chúa: "Sự kiện con nghĩ con đang bước theo thánh ý Chúa, không có nghĩa con đang thực sự làm như vậy. Nhưng con tin rằng ước muốn làm vui lòng Chúa quả thực làm vui lòng Chúa. Và con hy vọng con có ước muốn đó trong mọi việc con làm."
Mong mỏi sự nâng đỡ lẫn nhau từ anh chị em
Sau 9 tháng làm linh thao trọn, cũng như rất nhiều người khác, tôi dường như bắt đầu biết mình ngày một rỏ hơn. Yếu đuối, mỏng dòn, dể vấp ngã. Chúa Giêsu đợi đến 30 tuổi mới chính thức bước ra thi hành sứ vụ. 30 năm tôi học biết được phương pháp tìm gặp Chúa qua linh đạo của thánh I-Nhã. Con số 30 có ý nghĩa gì với tôi? Cột mốc cho một khởi đầu mới, một con đường mới trong đời tôi? Tôi chẳng sao nhìn thấu. Nhưng xin cho được ơn khiêm nhu để có thể đón nhận sự giúp đỡ, khích lệ của anh em. Tôi biết tôi cần Chúa, tôi cần anh em, cần cộng đoàn, cần những bạn tốt lành để có thể cùng nắm tay nhau bước về phía trước, để có thể ngày một trở nên tốt lành hơn như ý Chúa. Không ai là một hòn đảo. Chúng ta cần lẫn nhau.
Lạy Chúa, những ngày này để định hướng cho một năm sắp tới, xin ban cho con ơn luôn luôn bắt đầu ngày sống của mình với lòng biết ơn, để từ đó có thể học biết thế nào là yêu, mở lòng đón nhận, trao ra và bám vào Chúa trong mọi hoàn cảnh qua các mối tương quan, qua cộng đoàn, anh chị em. Xin hãy ở bên con, đi cùng con. Con không dám xin Cha, hãy đóng đinh con, đóng thật chặt, để tất cả những cao ngạo, cố chấp và cả cái tôi được chết đi, như lời của bài hát được phổ nhạc từ những dòng thơ của Cha linh hướng. Nhưng nếu Cha thấy điều đó cần cho con, thì xin hãy cứ làm theo ý Cha.
Hèn Mọn, Ngày 2 tháng 1 năm 2023
Comments