top of page

Đứng dậy và đi

  • Writer: Trầm Hương
    Trầm Hương
  • Nov 7, 2022
  • 8 min read


Hôm nay đã là tuần lễ thứ 8, tôi theo anh chị em đi bộ tại Crystal Cove, Laguna Beach California để chuẩn bị cho con đường bộ hành Camino Portugues sắp tới. Tuần lễ vừa qua, chúng tôi đã phải dừng lại vì một vài anh em trong nhóm có việc gia đình, phải chăng vì điều này khiến tôi có cớ để lười biếng? Mỗi ngày tôi vẫn tập đi bộ với hy vọng đôi chân được rắn chắc hơn. Bên cạnh sự hăng hái, tôi vẫn không tài nào tránh được cảm giác khó chịu khi nghe những tiếng rù rì với cường độ và góc cạnh khác nhau từng ngày của thần dữ:

"Coi chừng không đủ sức, làm phiền anh em,” có lúc kéo tôi khựng lại, không muốn tiếp tục.


Suốt cả tuần lên xuống các bậc thang từ tầng triệt đến lầu bốn cả chục lần chẳng thấy gì. Có ngày lòng phấn khởi dường như đã bớt mệt hơn nhiều so với trước đó. Ấy thể mà, đến đêm trước ngày đi bộ thì lại nghe đau đầu gối. Những năm về sau này, đặc biệt khi thật sự bước vào thao luyện linh thao và đồng hành với anh chị em trong vai trò bạn đường cầu nguyện, tôi nhận ra mình quá mong manh và dể vở trước những mưu chước của ma quỷ. Quả là nếu chỉ tựa vào sức của mình, tôi không làm được. Tôi cảm được tâm tình của những người đi trước trong hành trình thiêng liêng khi khát khao cất tiếng: "Lạy Chúa, con cần Chúa biết bao."


Sáng nay, đồng hồ điểm ba tiếng, tôi đã thức giấc. Có lẽ vì đổi giờ, cho nên tôi chưa quen với thay đổi. Nhưng nhờ vậy tôi trải nghiệm được sự cám dỗ thật gian ngoa. Vì nó chìu chuộng thân xác ương lười của tôi quá đổi. Và nó càng có cả trăm thứ để lý giải chỉ với mục đích: "

Đầu hàng đi, cách nào cũng không nên. Dừng lại thôi." Thêm vào đó mấy tuần lễ nay người nhà rầy: "Đi bộ làm gì, nguy hiểm. Cần phải lo lắng cho gia đình hơn..." phải nói là mỏi mệt. Tôi tự hỏi bản thân, bổn phận với người thân tôi không thiếu, từ tình yêu đến công việc, gần như không hề nghĩ cho bản thân. Tôi thèm thuồng sự nâng đỡ biết bao. Người thân luôn chiếm vị thế khá đặc biệt trong lòng của tôi, và tôi yêu gia đình của mình lắm. Mỗi người đứng ở một góc cạnh khác nhau để nhìn sự việc nên có khác biệt. Đúng sai tùy ở lòng mong mỏi và mục đích sống của từng người. Ngẫm suy, tôi thắm thía lời mời gọi, cần phải giữ lòng bình tâm đối với tất cả những gì trong sự tự do của mình (Nguyên lý và Nền tảng). Tôi cần phải đặt cho mình một giới hạn, điều gì cần phải làm và sắp xếp thời gian sao cho hợp lý để có thể chu toàn bổn phận trong khả năng được trao ban. Chỉ có vậy tôi mới có thể tìm được nguồn vui, và đủ sức để bước tiếp. Nhiều khi chỉ một động thái nhỏ bé thôi với tất cả sự quyết tâm, có thể thay đổi mọi sự. Con người hơn thua nhau cũng bắt đầu từ sự tự do chọn lựa này.


Nhớ chỉ mới đây thôi, nếu có ai mà rủ tôi đi tập thể dục, chạy bộ chừng 30 phút là tôi đã cười phì, "chuyện này không có mình đâu, ở nhà tranh thủ ngủ thêm chút." Khá là nhiều lần tôi tự hỏi, "điều gì khiến cho các anh chị em bằng lòng rời khỏi chăn êm nệm ấm, nhọc thân vất vả đi bộ trên núi thế?" Tôi thật chưa biết đâu là lý do để tôi có được mong mỏi trải nghiệm con đường bộ hành mà các thánh nhân ngày xưa và rất nhiều người ngày nay đang bước đi. Nhưng tiếng nói bên trong vẫn cứ thúc giục ngày càng thêm rộn rã, khiến tôi không thể không đi. Nhớ đến Cha Thomas Merton với lời nguyện xin của Ngài, tôi cũng thì thầm:


Lạy Chúa, con thật chưa nhận ra con cần và nên xin ơn gì trên con đường bộ hành. Nhưng

con tin nếu là ý Chúa, Chúa sẽ dẫn dắt và sẽ chỉ con biết con. Không có nghĩa tất cả những

gì con làm là hoàn toàn theo ý Chúa, có thể vì kiêu ngạo muốn làm cho được của con

chăng? Nhưng con không muốn nghĩ nhiều. Đôi lúc khờ khạo, đơn sơ lại là một hồng ân bởi

lẽ như Chúa nói đó, nước trời thuộc về những ai giống như các trẻ nhỏ.”


Hai tiếng nói, hai lời mời gọi vẫn cứ vang lên trong tâm trí, và tôi quyết định đứng lên, sữa soạn, làm chút cử động tay chân để chuẩn bị lên núi. Mọi sự đã sẳn sàng, thì bổng dưng lại nghe nhói đau hai bắp vé phần dưới chân. Tôi muốn gọi báo không thể đi. Nhưng nghĩ đến nếu hôm nay mình ở nhà, thì người chị em sẽ đi một mình. Cách nào đó tôi thấy ấy nấy. Mới hôm qua thôi, tôi chia sẽ với các em trong lớp giáo lý, một trong ba nguyên tắc để phân biệt thế nào là lương tâm tốt lành là "điều gì mình muốn người khác làm cho mình, thì hãy làm cho người khác."(CCC 1789). Dẫu biết nếu không có tôi, thì người chị em này vẫn sẽ đi một mình, nhưng cách nào đó tôi thương người chị em và không muốn làm vậy. Thêm vào, nếu quyết định như thế, đồng nghĩa với bỏ cuộc. "Một tuần chỉ đi một lần, ít nhất là trong những tháng đầu", tôi đã quyết định như vậy, nếu bây giờ không đi thì lần sau chắc là cũng sẽ không muốn đi, kết cục là đầu hàng. Không hiểu sao, lúc này lời Chúa phán với Môse, "Ta là Đấng Hiện Hữu. Ta sẽ ở với Ngươi."(Xh 3:14,12) khuấy lên trong nội tâm, có Chúa hiện hữu đi cùng, tôi còn sợ chi.


Há chẳng phải tuần nào, lúc nào, chỉ cần là có khe hở, là tôi đều nghe được tiếng rỉ rả, "ngủ đi, nghĩ đi, việc gì phải cố cho nhọc thân, không cần thiết" ư? Nuông chìu với sự dễ dải, ương lười của thân xác là chiến lược mà thần dữ rất thích áp dụng. Phải cẩn thận chú ý! Tôi quyết định ra xe và lên đường. Đôi co lý luận với thần dữ chỉ có bại trận thảm hại mà thôi. Thiên Chúa, Đấng Hiện Hữu đã hứa ở cùng tôi rồi, cứ vững tin mà xin được bước bên cạnh Người vậy.


Cha dấu yêu! Hôm nay, con nhận ra ở giây phút này, chuẩn bị cho con đường bộ hành sắp

tới, điều Cha tỏ lộ cho con và cũng là khát khao của chính con đó là, "Xin cho con luôn

vững tin vào bàn tay quan phòng của Cha, để con có thể sẳn sàng dấn thân và bước theo

Cha, bất chấp nỗi sợ hãi và thói quen sống thoải mái của mình."


Quả thật như linh mục Nguyễn Tầm Thường từng nói:" Trong cuộc sống, dường như không có hành động dằn lòng nào mà không có hoa trái của nó."(Kẻ đi Tìm). Hôm nay tuy thái độ của tôi khác hẳn. Không phải là dằn lòng nhẫn nại chờ đợi, chỉ đơn thuần thương người chị em, thương Chúa vì tôi mà hạ mình vất vả vác gậy lên núi để cùng đồng hành với tôi. Phần tôi, chỉ mỗi việc, "có dám tin là nếu Chúa gọi ai, và nếu Ngài muốn, thì Ngài sẽ có cách để người đó có thể hoàn tất phần việc được giao ban." Như giáo xư Lê Xuân Hy hay nói “xưng tội trống” trong những lần đến giúp giáo lý. Đến giờ cuối có thêm một người nữa tháp tùng đi cùng. Lòng tôi mong giá mà em lên tiếng đừng đi đoạn đường quá dài, tám dặm thôi, thì quả đúng ý tôi. Tôi xấu hổ với ý nghĩ này, tự thấy mình đúng là kiêu ngạo rởm. Sợ nhưng lại không dám nhận, mong người khác lên tiếng thay mình. Tuy nhiên chị em quyết đinh đi con đường khó khăn nhất, đường "con rắn", đường "con thằn lằn". Độ bốn dặm đầu tiên, còn sung sức tôi bước sải dài, thầm tạ ơn Chúa, chân con không còn nghe đau nữa. Trên đường đi, dẫu là tập cho chính mình, nhưng như Mẹ vẫn hay nói: "không để cho bất cứ một hành động nào của mình trở nên hoang phí." Tôi âm thầm dâng lên Chúa những vất vả này với ý nguyện cầu cho bọn trẻ được ơn trở lại, có được những cuộc gặp gỡ đầy ân sủng và đừng phải sống trong tình trạng mất ân sủng quá lâu. Hơn tám năm nay, tôi bâng khuân nhiều cho đời sống của giới trẻ. Tôi thương các con, thương các em. Nhưng tôi phải bắt chước Chúa Giêsu, tôn trọng sự tự do chọn lựa của chúng, tiếp tục cầu nguyện và chơ đợi.


Phải nói là hôm nay tôi nếm được cái đau. Sau chặng nghĩ đầu tiên, khi này chúng tôi đã đi được 3.9 dặm, tôi bắt đầu thấy mệt. Đầu gối đau. Tôi bắt đầu lết. Nhưng khá lạ lùng là cho đến khi hoàn tất chuyến đi, tôi không hề cảm thấy có tiếng gọi rút lui, hay tâm trí mệt mỏi tự trách mình sao lại làm khổ chính mình. Ngược lại tôi cảm nhận một niềm hân hoan vui mừng. Gió thật nhẹ nhàng, mát mẻ khi bước vào đường nhỏ, cứ như ve vuốt mơn trớn khuôn mặt tôi. Hương đất len lỏi như đi vào và ở lại từng ngõ ngách trong người tôi. Có lúc tôi chống gậy ngồi xuống để lấy sức đi tiếp. Vài câu nói đùa trên đường cũng làm chị em quên nhọc nhằn, "phải ráng mà đi, lết cũng phải đi, nếu không ai mà vác nổi mình lúc này." Tôi nghĩ nhiều đến cuộc sống. Bao lần ngần ngại, mỏi mệt; những khi đối diện với bóng đêm khiến bản thân lần mò sợ hãi, nhưng phải chọn lựa thôi, phải dứng phất dậy giữa những đau đớn. Con đường trước mắt còn bao xa, tôi không rõ. Nhưng nhất định là không thể dậm chân một chỗ.


Phải bước tới! Bước tới. Bước về phía trước!


Tôi nghĩ đến sự "Hiện Hữu" của người yêu Giêsu (cách đây 5 năm tôi không sao dám gọi Giêsu là người yêu). Tôi chọn đi bên Ngài. Nhìn và nghe rất nhiều kinh nghiệm đã đi qua, chọn lựa những người bạn đồng hành vô cùng quan trọng, vì họ có thể nâng tôi lên, nhưng cũng có thể quật tôi xuống, đạp tận đáy bùn sâu. Tôi biết sức mình và cũng không dám cậy vào sức mình. Hành trình sống này, tôi chỉ mong trao ra với tất cả tình thương và nếu ngày nào đó Chúa muốn thì Chúa kéo họ về lại bên Người. Tôi tin chắc sở dĩ tôi có thể lết đi trong vui vẻ, không hề cảm thấy nhọc nhằn khó chịu là vì sự Hiện Hữu, của Chúa Giêsu, Ngài đang sánh bước cùng tôi. Tôi không đi một mình.


Làm sao giải thích được sự "Hiện Hữu" của Giesu? Cám ơn các anh chị em đã đồng hành, nâng đỡ và thêm sức cho tôi. Vâng, con tạ ơn Cha, vì Cha vẫn hằng hiện hữu bên con qua sự hiện diện của các anh chị em này. Xin tiếp tục đồng hành và thêm sức cho chúng con. Ngày đã qua, con ngủ đây. Hôm nay quả là một ngày thật vui. Kết quả ngoài dự đoán mà con có thể nghĩ ra. Chị em chúng con đi được 11.4 miles, leo lên được 2,208 feet trong vòng 4 tiếng 42 phút đi bộ.


Hôm nay con nhìn thấy từng nhóm người mỗi gốc độ và đường đi riêng, cùng tiến bước và cuối cùng tất cả cùng nhập lại một con đường. Một cánh cửa mới lại mở ra mời gọi con suy niệm sâu hơn. Xin tiếp tục mở lòng trí để con ngày càng có thể thấu hiểu ý muốn của Cha dành cho con.


Love you,

Con gái Hèn Mọn, Ngày 6 tháng 11 năm 2022,

 
 
 

Comentarios


bottom of page